CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Châu Viên Ngọc Ẩn


Phan_23

Hắn một thân thanh sam, quang minh phiêu dật, nàng y phục màu hồng phấn, kiều diễm như hoa.

Bất quá chỉ cách vài bước chân, nhưng là từng bước kinh tâm, như đạp vào trong lòng hắn. Hắn cố gắng giữ vẻ tươi cười, cắn răng nói: “Ba vị, thỉnh.”

Ánh mắt Tiểu Từ ở trên người hắn đảo qua, xa cách mà phòng bị. Trong ngực hắn mơ hồ đau xót, cảm giác mệt mỏi rã rời nhất thời đánh úp lại, như sợi tơ quấn chặt khiến chiết phiến trên tay hắn dường như nặng tựa nghìn cân.

Hắn biết ngày đó khi biết mình bị đầu độc liền phải thay đổi nguyên tắc làm người, hắn kiên định theo sứ mệnh của chính mình, xuôi gió xuôi nước, cách thứ mình muốn ngày càng gần, đối với thủ đoạn cùng mưu đồ của mình càng đắc ý, chỉ trừ nàng. Kia vốn là cố ý dò hỏi một người, tỉ mỉ chuẩn bị một quân cờ, lưu vào ngày sau làm bàn đạp. Tất cả suy tính đều chu đáo không kẽ hở, thế nhưng không ngờ tới chính mình cũng là một người bình thường. Để cho nàng trong lúc vô tình đi vào lòng mình, không quả quyết cứng rắn. Hắn có chút hối hận, vì sao chỉ mới gặp gỡ như thế? Vô luận thế nào cũng lau không xong, không đổi được, không thể quay về.

Phủ thứ sử, Vân Dực nhìn thấy bốn người, khẽ gật đầu, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Các vị theo ta đến phòng trong thương nghị một việc trọng đại.”

Kế Diêu, Thư Thư bốn người theo hắn vào phòng trong. Trong phòng bày biện đơn giản, thập phần yên tĩnh. Vân Dực tùy tay chỉ vào ghế, mấy người ngồi xuống.

- “Thư Thư ngày hôm trước trở về Ẩn Lư một chuyến, phát hiện bên trong có Yến quân. Ta phái người tìm hiểu tin tức thì quả đúng như vậy, trong Ẩn Lư có Mộ Dung Hoàn con trai út của Mộ Dung Hàn. Mộ Dung Hàn vốn có bốn hoàng tử, đại hoàng tử cùng tam hoàng tử bị giết trong chính biến. Năm trước nhị hoàng tử mang quân tấn công Cao Ly chết trận. Mộ Dung Hoàn liền trở thành con trai duy nhất của hắn. Hắn thập phần coi trọng cũng không thể không coi trọng. Mộ Dung Hàn mang theo Mộ Dung Hoàn chỉ mới mười một tuổi đến U Châu theo quân quan sát cuộc chiến. Không ngờ, trận mưa ngày hôm trước khiến cho hắn bị nhiễm phong hàn, Mộ Dung Hàn liền phái người đưa hắn vào Ẩn Lư dưỡng bệnh. Hắn là con trai duy nhất của Mộ Dung Hàn, nếu xảy ra điều gì bất trắc, nhất định tâm sẽ loạn.” Vân Dực nói xong, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, nói: “Đây đúng là ông trời phù hộ U Châu ta, vừa khéo để Mộ Dung Hoàn ở tại Ẩn Lư. Hơn nữa trong Ẩn Lư lại có một mật đạo.

Kế Diêu nhíu mày, trong lòng đã vài phần đoán được dụng ý của Vân Dực.

Vân Dực thần sắc hơi kích động: “Ta gọi các vị đến, chính là muốn trên người Mộ Dung Hoàn xuống tay, rối loạn tâm Mộ Dung Hàn, bức hắn lui binh.”

Tiểu Chu hưng phấn nói: “Vân đại nhân cứ phân phó.”

- “Ẩn Lư là biệt viện của tổ tiên ta, mật đạo kia ta không muốn để cho người khác biết, cho nên chuyện này liền phó thác cho ba người các vị. Thư Thư đã có kế sách hoàn hảo, chỉ là làm phiền Tiểu Từ cô nương mạo hiểm một phen.” Vân Dực xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Tiểu Từ, giọng điệu khẩn thiết.

Tiểu Từ nhìn thoáng qua Thư Thư, có chút kinh ngạc, không biết hắn có kế sách gì, vì sao phải là mình làm? Chính mình không có nội lực, trừ bỏ vân khởi cứu thức thì không còn sở trường gì.

Kế Diêu cũng lập tức cả kinh, mặc dù thần sắc chưa động, nhưng cũng cảnh giác nhìn Thư Thư.

Thư Thư yên lặng chống đỡ ánh mắt của hai người, cưỡng chế tư tâm trong lòng, đối Tiểu Từ nói: “Tiêu tiền bối là đệ tử dược vương, phương pháp hạ độc của nàng xác thực khác hẳn người thường. Ngươi từng lừa ta nấu bánh trà, độc ẩn bên trong hơi nước, rất khó phát giác. Người Đại Yến thích ăn đồ chay hơn thức ăn mặn, thường uống bánh trà để hỗ trợ tiêu hóa. Cho nên kế sách của ta chính là để ngươi đi hạ độc Mộ Dung Hoàn. Mộ Dung Hoàn bị phong hàn, phải liên tục uống trà nóng, đúng là thời cơ tốt. Hắn là con trai duy nhất của Mộ Dung Hàn, vô luận là vì thế cục hay tình phụ tử, ở trong lòng Mộ Dung Hàn cũng cực kỳ trọng yếu, không cho phép mất. Chỉ cần hắn bị bệnh trầm trọng nguy hiểm đến tính mạng, Mộ Dung Hàn nhất định tâm loạn. Có lẽ không cần đợi quân tiên phong của An vương đến U Châu, hắn đã thoái binh.”

Nguyên lai gọi Tiểu Từ đến, là có dụng ý này. Kế Diêu vội nói: ” Nếu Mộ Dung Hoàn ở trong lòng Mộ Dung Hàn trọng yếu như thế, Ẩn Lư nhất định có trọng binh canh gác, Tiểu Từ không có võ công, quyết không thể tùy tiện mạo hiểm. Vân đại nhân, ta đi.”

Vân Dực nhìn Kế Diêu vốn luôn trầm ổn bây giờ sắc mặt thoáng hiện lên vẻ lo âu, liền trấn an: “Kế công tử không cần lo lắng, Thư Thư, ngươi tiếp tục nói.”

- “Thứ nhất, Kế công tử ngươi không biết dùng độc; thứ hai, chính bởi vì Tiểu Từ không có võ công, mới để cho nàng đi. Bên người Mộ Dung Hoàn có tam đại cao thủ Yến quốc bảo hộ, cho dù dịch dung, chưa kịp tới gần đã bị bọn họ phát giác chúng ta có võ công. Hơn nữa, Tiểu Từ đối với Ẩn Lư cực kỳ quen thuộc. Chỉ cần theo mật đạo đi vào phòng bếp, đem độc hạ vào trong bánh trà, liền đại công cáo thành. Chúng ta ở bên trong mật đạo tiếp ứng, chỉ cần nàng có nguy hiểm, nhận được tín hiệu, chúng ta liền xông vào cứu nàng. Nếu vẫn không được, ta ở nơi này có thuốc nổ, nhất định có thể an toàn thoát thân.”

Kế Diêu cau mày, trầm mặc không nói, hiển nhiên do dự bất an, chẳng qua ngại mặt mũi Vân Dực nên không trực tiếp cự tuyệt. Nhưng thần sắc rõ ràng không muốn, bộ dáng vô cùng kiềm chế. Tiểu Chu cũng cực lo lắng cho an nguy của Tiểu Từ, nhân tiện nói: “Đã có thuốc nổ, vì sao không trực tiếp cho nổ tung Ẩn Lư, làm cho Mộ Dung Hàn tuyệt hậu?”

Thư Thư lắc đầu: “Giết Mộ Dung Hoàn lộ liễu như thế, sẽ chỉ làm cho Mộ Dung Hàn một lòng báo thù, liều chết chiến đấu. Ta dùng độc không tiếng động lại vô vị, hắn nhất định không nghĩ tới có người làm, chỉ nghĩ tuổi còn nhỏ cơ thể yếu nhược, phong hàn thêm nặng. Thuốc nổ chỉ dùng để đề phòng, không đến lúc nguy cấp thì cứ yên lặng hành động, không để cho Mộ Dung Hàn phát giác mới thỏa đáng.”

Kế Diêu trên mu bàn tay mơ hồ nổi đầy gân xanh, không yên nói: “Ta cảm thấy rất nguy hiểm. Ta đã đáp ứng di nương phải bảo vệ nàng chu toàn.”

Tiểu Từ hít một hơi thật sâu, đột nhiên nói: “Vân đại nhân, ta đi.”

Kế Diêu ánh mắt rùng mình, mày kiếm run rẩy một chút, trước mặt Vân Dực muốn nói cái gì lại thôi.

Tiểu Từ cảm khái nói: “Thư công tử kế sách thâm diệu, ta tuy rằng không có võ công, nhưng hạ độc cũng coi như thông thạo. Bố cục Ẩn Lư, cho dù trong đêm tối, ta cũng sẽ không đi nhầm. Vân đại nhân yên tâm, ta sẽ không làm cho mọi người thất vọng.”

Vân Dực mày rậm giãn ra, giống như vân khai gặp nguyệt, vui vẻ nói: “Hảo, Tiểu Từ cô nương đã đồng ý, vậy đêm nay động thủ. Thư Thư đã chuẩn bị chu đáo hết thảy. Cô nương yên tâm, quyết không để cô nương gặp một chút nguy hiểm.”

Kế Diêu hai mắt phát sáng nhìn Tiểu Từ, không kìm lòng được nắm lấy bàn tay nàng, da thịt hòa hợp một chỗ, hận không thể khảm vào xương tủy. Tiểu Từ nhìn vẻ mặt hắn tràn đầy lo lắng, nhoẻn miệng cười: “Ngươi yên tâm, không có việc gì.”

Thư Thư nhìn thoáng qua liền hạ mi, ánh mắt dừng ở trên bàn, thản nhiên nói: “Kế công tử, không có mười phần nắm chắc, ta quyết không để nàng lâm vào nguy hiểm. Ngươi không ngại lại tin ta một lần.” Dứt lời, đứng lên bước vào gian trong.

Cửa vừa mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, giống như đem cả căn phòng đông lạnh từng lớp tách ra.

Vân Dực mỉm cười chắp tay, đối Thư Thư nói: “Hôm nay Mộ Dung Hàn không giống muốn công thành. Có lẽ tính ban đêm động thủ. Ngươi đi ngủ một lúc, nghỉ ngơi dưỡng sức, đêm nay cho hắn một chút bất ngờ.”

Thư Thư nhếch miệng cười, đã có điểm không yên lòng, mi tâm nhăn lại thật sâu, cả người tràn đầy mệt mỏi.

Chương 36: Xông Vào Nguy Hiểm

 

Kế Diêu trở về phòng liền đóng cửa lại đối Tiểu Từ la lên: “Ngươi vì sao không từ chối? Ta và Tiểu Chu thân là nam nhi, vì nước không thể thoái bỏ trách nhiệm, còn ngươi chỉ là nữ nhi yếu nhược, thật ra có thể khước từ.” Tiểu Từ ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm tình nhìn Kế Diêu, chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn nhanh một chút chấm dứt cuộc chiến này, ta và ngươi mới có thể thoát ra.”

Mười bảy năm qua nàng ẩn cư ở Cẩm Tú sơn, ít biết chuyện trên đời, nàng cũng không có bao nhiêu chí đền nợ nước, nàng chỉ là muốn Mộ Dung Hàn lui binh, bọn họ từ nay rời đi nơi này, rời đi Thư Thư. Nàng biết ơn Thư Thư vì nàng mạo hiểm, vì thế hôm nay nàng cũng liều lĩnh một lần trả lại ân tình của hắn. Ở cùng Thư Thư một chỗ, nàng luôn có loại cảm giác kỳ quái, tựa hồ liếc nhìn hắn, thêm một khắc, đều tiềm ẩn nguy hiểm. Nàng không biết trong câu chuyện của hắn có mấy phần thật mấy phần giả, cũng không muốn quan tâm tìm hiểu. Nàng chỉ cần giải vây cho U Châu, như vậy mới có thể cùng Kế Diêu ra khỏi thành, từ này về sau trời cao mây nhạt, sát cánh bên nhau.

Kế Diêu nhíu mày, thật sâu nhìn nàng. Hồi lâu mới đem nàng kéo vào trong lồng ngực, thở dài một tiếng. Tiểu Từ ôm chặt hắn, an ủi nói: “Thư Thư tuy rằng tâm cơ rất sâu, bất quá việc này sự tình trọng đại, cũng không phải ân oán cá nhân, lại có Vân đại nhân tự mình đề cập. Thư Thư nhất định sẽ tính toán chu đáo, nắm chắc phần thắng. Mặc dù ngươi không tin hắn, chí ít cũng còn có Vân đại nhân.”

Kế Diêu không đáp lời, chẳng qua vòng tay ôm nàng siết chặt. Kỳ thật trong lòng hắn cũng đã suy xét kỹ càng, thế nhưng liên lụy đến nàng, thì tâm tư có chút rối loạn.

- “Ăn cơm! Ăn cơm!” Tiểu Chu ở bên ngoài gào to, cố ý đập đập cửa sổ.

Tiểu Từ cười định đẩy Kế Diêu ra, Kế Diêu vẫn bất động, nàng đành dùng sức chống trên ngực hắn.

Tiểu Chu ở bên ngoài gào to: “A, thanh thiên bạch nhật, lanh lảnh càn khôn…thánh nhân vân.”

Kế Diêu cau mày hướng ra ngoài cửa sổ cắn răng nói: “Tiểu Chu, đi tìm tảng đá cọ sạch cái miệng của ngươi.”

Tiểu Chu cách cửa sổ phẫn nộ nói: “Kế Diêu tiểu tử ngươi gặp sắc quên bạn. Ta hảo ý gọi ngươi đi ăn cơm, ngươi lại đối với ta như vậy. Ta còn không phải quan tâm đến thân thể ngươi sao, ngươi ngày đêm chiến đấu hăng hái như vậy, nếu không hảo hảo ăn cơm, tháng sau làm thế nào thành thân?”

Kế Diêu nghe hắn ở bên ngoài gào loạn kêu oan, nhịn không được bật cười. Tiểu Từ cũng xấu hổ cười khẽ. Không khí ngưng trọng trong phòng lập tức tiêu tan.

- “Kế công tử muốn thành hôn?”

Tiểu Chu nhìn lại, Thư Thư đáng đứng ở cuối hành lang, nhàn nhạt cười. Cả người có vẻ thoải mái bay bổng, một thân bạch sam, giống như một áng mây, chỉ sợ một cơn gió thổi qua, sẽ lập tức tiêu tan.

Tiểu Chu cười nói: “Đúng vậy, hắn ngày hôm qua nói.”

Thư Thư “nga” một tiếng, khóe môi nhếch lên, quay người đi vào trong phòng mình.

Tiểu Từ ở trong phòng nghe rõ ràng, có chút ngượng ngùng chọt chọt vào ngực Kế Diêu, thấp giọng nói: “Ngươi làm sao lại cùng Tiểu Chu nói chuyện này.”

- “Nói như vậy để chặn cái miệng hắn lại, bằng không hắn đều mỗi ngày trêu chọc ta, ngươi…” Hắn có chút áy náy, nhịn không được ăn thịt lại còn bị Tiểu Chu phát hiện, thật sự là làm tổn hại đến danh dự Tiểu Từ, hắn cần phải nhẫn nhịn. Bất quá, nhẫn rồi lại nhẫn, trong sử sách cũng chỉ có một mình Liễu đại nhân (Liễu Hạ Huệ). Nhưng là, Liễu đại nhân lúc đó chưa có người trong lòng, cùng tình huống của hắn không giống nhau, cho nên hắn cũng không biết là chính mình định lực không đủ, một đường đi tới, một ngày một đêm, hơn nữa ở Cẩm Tú sơn hai năm, nhiều cơ hội như vậy hắn đều làm quân tử, hắn âm thầm bội phục chính mình, xác thực không dễ dàng.

Bóng đêm dần buông xuống, Kế Diêu và Tiểu Chu trong trạng thái chuẩn bị, chờ Thư Thư. Kế Diêu tận mắt thấy Tiểu Từ mang theo ba bước sát, lại dặn nàng mang thêm mê dược đề phòng bất trắc. Tiểu Chu chua nói: “Kế Diêu, ngươi như thế nào so với nương ta còn dài dòng hơn.”

Kế Diêu liếc mắt trừng hắn một cái, lại đối Tiểu Từ nói: “Không cần miễn cưỡng, nếu không thể xuống tay lập tức rút lui, cửa vào mật đạo, một người canh giữ vạn người không thể khai thông, có ta và Tiểu Chu, bao nhiêu người cũng không thành vấn đề.” Hắn luôn luôn khiêm tốn, lần đầu tiên nói ra miệng thế này, tuy rằng thần sắc cực kỳ nghiêm túc, ngược lại càng giống như đang khoe khoang. Tiểu Từ cười không ngừng, gắng gượng nhịn cười nhìn hắn.

Kế Diêu nóng nảy, thời điểm như vậy, nàng còn lộ ra bộ dáng nghịch ngợm.

Tiểu Chu cười hì hì nói: “Ngươi yên tâm. Có Song Chu đại hiệp ta, bảo đảm ngươi lông tóc vô thương. Tháng sau, ân, ta không nháo các ngươi. Kỳ thật, ta am hiểu nhất là náo loạn, lần trước Mông lão tam thành thân, la tặng hắn một chuỗi vòng cổ trứng gà, mang lên người cực kỳ uy vũ suất khí. Về sau trứng gà vỡ ra, hắn cả đời đều nhớ đến ta, ai, có thể có địa vị như thế trong lòng bằng hữu, ta viên mãn.”

Tiểu Chu làm động tác minh họa chọc cười một phen, thần sắc Kế Diêu mới sáng sủa hơn một chút.

Mắt thấy mặt trăng lên cao, Thư Thư ngồi trong thư phòng nhưng lại không hề có động tĩnh. Tiểu Chu đang muốn đi gọi hắn. Cửa vang lên một tiếng nhỏ, một người tiến vào. Bên trong phòng ba người đều cả kinh, Yến quân!

Chén trà trong tay Tiểu Chu suýt rớt, Kế Diêu tức khắc cầm lấy trường kiếm trên bàn.

- “Là ta.”

Ba người sửng sốt giật mình, đúng là thanh âm của Thư Thư.

Kế Diêu một lần nữa nhìn kỹ, chợt bừng tỉnh, Thư Thư đã dịch dung. Không khỏi thầm than công phu dịch dung của hắn quá tài tình, một thân quân trang Đại Yến, dáng người cao gầy, cằm dán chòm râu, tướng mạo thô kệch vô cùng giống với người Đại Yến.

Thư Thư mở gói đồ, lấy ra một bộ y phục, đối Tiểu Từ nói: “Ngươi thay cái này.”

Tiểu Từ gật đầu, nhận lấy y phục. Trong lòng không khỏi có điểm kích động, tuy rằng quyết tâm làm chuyện này, cũng chuẩn bị tốt tư tưởng, nhưng giờ phút này rốt cuộc có chút khẩn trương.

Ba người ra khỏi phòng, Thư Thư nói: “Ta lần trước trở về Ẩn Lư có xem xét tình hình, hạ nhân ngoại trừ lão Hồ và người trong phòng bếp đều bị giết. Cửa mật đạo ở phòng của ngoại công, Mộ Dung Hoàn nằm ở phòng Kế Diêu ở ngày trước. Tiểu Từ chỉ cần hạ dược vào bánh trà, chúng ta tức khắc rút vào mật đạo. Nếu như nghe thấy tiếng chuông giao ca của trạm canh gác, chúng ta liền chia ra, các ngươi nhanh chóng đi ra cứu trợ, nếu tất cả yên tĩnh trở lại, các ngươi đợi ở cửa mật đạo.”

Thư Thư dặn dò xong xuôi, lại đợi một hồi, nghe Tiểu Từ bên trong nói một tiếng: “Được rồi.”

Kế Diêu, Thư Thư đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy Tiểu Từ đã buộc tóc lên, một thân y phục nửa mới nửa cũ, cứ như vậy từ một cô nương đổi thành gã sai vặt.

Thư Thư hơi hơi híp mắt, đối Tiểu Từ nói: “Ngươi ngồi xuống.”

Tiểu Từ theo lời ngồi trên ghế. Thư Thư lấy ra từ trong ống tay áo một hộp nhỏ, ở bên trong chọn một màu, nhẹ nhàng bôi lên mặt Tiểu Từ. Tiểu Từ cứng người, chỉ cảm thấy tay hắn lạnh mà trơn nhẵn, ở trên mặt nàng di động, nhẹ nhàng mềm mại tựa như bàn tay nữ tử.

Kế Diêu đứng bên cạnh hắn, mắt thấy khuôn mặt Tiểu Từ ở dưới bàn tay hắn nháy mắt biến đổi. Da thịt trắng nõn có chút vàng vọt, mang theo thần sắc mệt mỏi suy nhược, bình thường xinh đẹp như minh châu ngọc quý, bỗng chốc biến mất không thấy tăm hơi. Một khắc công phu, nàng nhưng lại thành bộ dáng lão Hồ.

Tiểu Chu kinh ngạc thán phục: “Thư Thư, tay nghề của ngươi, quá tuyệt!”

Ánh mắt Thư Thư dời đi, lạnh nhạt nói: “Chẳng qua là dựa vào trời tối không nhìn rõ, nếu là ban ngày, chỉ sợ không qua mắt nổi.”

Kế Diêu thoáng yên tâm hơn nhiều, Thư Thư sắp xếp tỉ mỉ như thế, Tiểu Từ tự nhiên sẽ an toàn.

Bốn người chuẩn bị sẵn sàng, lập tức vào mật đạo.

Kế Diêu hít thật sâu một hơi, một tay cầm kiếm, một tay nắm Tiểu Từ. Mật đạo yên tĩnh, hắn một hồi lo lắng khả năng sẽ có nguy hiểm, lúc sau lại an ủi chính mình, hết thảy Thư Thư chuẩn bị kỹ càng không cho phép sai sót, cứ như vậy trong lòng bất ổn bị tra tấn dày vò. Hận không thể ngay lập tức đi tới điểm cuối mật đạo, chưa bao giờ cảm thấy bối rối như thế này, rất muốn ngay lúc này thoát ra kéo nàng trở về. Tiểu Từ giống như biết tâm tư của hắn, cố gắng ổn định cảm xúc chính mình, ánh mắt khi giao nhau bình tĩnh trấn định. Kỳ thật, lòng của nàng cũng thấp thỏm không yên.

Rốt cuộc đi đến cuối mật đạo, bóng đêm tĩnh mịch cùng mùi vị ẩm mốc của địa đạo hòa vào một chỗ. Khiến Tiểu Từ mơ hồ cảm thấy bất an.

Kế Diêu từ lúc bước vào mật đạo một khắc vẫn luôn nắm chặt tay nàng, tay kia đặt ở thắt lưng nàng. Hơi thở của hắn làm cho nàng an ổn điềm tĩnh, tại đây vào thời khắc nguy cấp phá lệ làm nàng muốn ỷ lại.

Ngoài tường truyền đến vài tiếng ho khan. Thư Thư không nói một lời, xuyên thấu qua khe hở nhìn ra bên ngoài. Cổ thư được xếp đầy trên giá sách cao đến trần nhà.

Trước giá sách cư nhiên có một thiếu niên, đang chăm chú vào quyển sách lật qua lật lại, đi từng bước đến gần. Hắn màu da trắng nhợt tiều tụy, nhìn vóc người bất quá chỉ hơn mười tuổi, nhưng vẻ mặt khác với những thiếu niên cùng tuổi, lộ ra một cỗ trưởng thành sớm cùng ngạo khí. Phía sau hắn có hai nam tử cao lớn, trong đó có một người giúp hắn bưng nến, tên còn lại hầu ở cửa, lưng hướng vào trong phòng, nhìn không rõ dung nhan. Bất quá hai người này vừa nhìn đã biết có võ công thâm hậu, dưới lớp trang phục cơ bắp lồ lộ, khí thế cương mãnh bức người. Thư Thư đưa tay đặt lên môi, làm động tác chớ có lên tiếng.

Thiếu niên kia ở trước giá sách đứng lặng hồi lâu, chọn hai quyển sách. Phía sau vang lên tiếng nói: “Điện hạ, người thân thể không tốt, vẫn là trở về phòng ở trên giường xem đi.”

Thanh âm của hắn thuần hậu, như tiếng chuông kéo dài, ở trong bóng đêm tĩnh lặng dường như vang vọng. Trong lòng Kế Diêu căng thẳng, võ công của người này quyết không dưới mình, như vậy thiếu niên này nhất định là Mộ Dung Hoàn. Hắn có chút lo lắng, bàn tay nắm lấy Tiểu Từ không tự chủ dùng thêm sức.

Ngón tay Tiểu Từ bị siết mơ hồ có chút đau nhức, nàng vươn bàn tay kia ở trên lưng hắn nhẹ nhàng viết hai chữ: Yên tâm.

Kế Diêu âm thầm than thở, quan tâm tất loạn, ta như thế nào yên tâm?

Mộ Dung Hoàn sức lực tựa hồ cũng chống đỡ hết nổi, nghe người nọ khuyên giải, rốt cuộc đặt hai quyển sách lên tay người nọ, xoay người đi ra khỏi phòng. Cửa đóng lại, ánh sáng nhất thời biến mất. Phòng ngủ của Vân Trường An lập tức tối đen.

Thư Thư thở phào nhẹ nhõm, lại im lặng đợi một khắc, sau đó đối Tiểu Từ gật đầu.

Tâm Kế Diêu tức thì nhảy lên, yết hầu cứng đờ, bàn tay nắm lấy nàng vẫn bất động, không buông ra, một tầng mồ hôi mỏng thấm ướt cả lòng bàn tay. Tiểu Từ trấn định, bằng bất cứ giá nào cũng phải quyết tuyệt.

Nàng dùng sức, cương quyết rút khỏi tay Kế Diêu, đối hắn thản nhiên cười.

Kế Diêu cố gạt bỏ bất an nặn ra một nụ cười cổ vũ trấn an, khuôn mặt nhưng lại đông cứng, không chút biểu tình.

Thư Thư động vào cơ quan mở cửa mật đạo, một khẽ hở hiện ra, vô thanh vô tức. Hắn đối Tiểu Từ vung tay lên, nhanh chóng lắc mình đi ra. Tiểu Từ điều chỉnh tâm tình, lập tức bước theo.

Thư Thư ở phía trước bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Từ theo sát phía sau, hai người dọc theo mái hiên trực tiếp hướng về phía phòng bếp.

Dưới mái hiên Ẩn Lư treo hàng loạt đèn lồng, binh lính tuần tra ban đêm thắt lưng đeo kiếm để lại những cái bóng lờ mờ dưới ánh đèn. Binh lính tuần tra cũng không phải nhanh nhẹn hoạt bát, người Đại Yến thân hình cao thẳng, khí thế cường kiện. Mà đêm dài mệt mỏi, khiến đội hình có chút lơi lỏng. Có người nhìn thấy Tiểu Từ và Thư Thư cũng không để ý, lão Hồ bọn họ đã nhìn quen, trong bóng đêm cách mái hiên trước mặt nhoáng lên một cái lướt qua, cũng không có điều gì hoài nghi.

Tiểu Từ cùng Thư Thư lập tức đến phòng bếp. Ở bên trong có một người đang ngủ gật, Tiểu Từ nhớ rõ hắn tên gọi A Khắc. Trước cửa phòng bếp có một binh lính canh gác, nhìn thấy Thư Thư quát một tiếng: “Làm gì?”

Thư Thư vội nói: “Đại nhân phân phó đun một ấm trà.”

Người trông cửa nhìn quen lão Hồ nhiều ngày ở trong sân ra ra vào vào, cũng không hỏi nhiều, tùy ý Tiểu Từ vào phòng bếp. A Khắc vừa thấy người đến, vội vàng đi lấy thêm củi.

Ánh mắt Tiểu Từ đảo qua hai bên nhìn thấy ở trên cái giá bên cạnh quả nhiên có bánh trà. Nàng liếc mắt về phía cửa, chỉ thấy Thư Thư đang chắn trước mặt nàng bắt đầu cùng binh lính nọ trò chuyện.

- “Huynh đệ, vài ngày không giết người, tay chân ngứa ngáy khó chịu, ngay cả rượu cũng không được uống. Kia trực cả đêm rất dễ ngủ gật.”

- “Uống rượu, ngươi con mẹ nó càng ngủ nhanh hơn.” Một câu của Thư Thư nhanh chóng gợi lên bất mãn của người nọ, vốn là đến đánh giặc, lại bị triệu đến đây canh phòng bếp, đúng là nén giận. Ngữ khí cũng không thân thiện, hùng hùng hổ hổ lại không dám lớn tiếng.

Thừa dịp hai người trước cửa đang nói chuyện. Tiểu Từ lấy một khối bánh trà trên giá, đưa lưng về phía sau đem thuốc bột chuẩn bị sẵn tẩm vào, lại đem bánh trà đặt ở giữa bình, rót nước ấm vào, Tiểu Từ nhấc ấm trà, đối Thư Thư nói: “Quân gia, trà pha xong rồi.”

Thư Thư ngửa cổ ngáp “Ân” một tiếng, quát dẹp đường: “Đi nhanh đi.”

Tiểu Từ thở phào nhẹ nhõm, mang theo bình trà đi ở phía trước, Thư Thư bước nhanh đuổi kịp, đối Tiểu Từ thấp giọng nói: “Ngoài phòng Mộ Dung Hoàn có cao thủ, ta không thể tới gần, ngươi đem ấm trà giao cho người ngoài phòng, nhất định phải trấn tĩnh. Không nên kích động, người Yến quyết không nghĩ đến có người có thể đột nhập vào Ẩn Lư, ngươi tự nhiên một chút, cứ cho mình là lão Hồ mà làm.”

Tiểu Từ gật đầu, Thư Thư đột nhiên nắm bàn tay nàng, trong bóng tối đôi mắt hắn phát lên ánh sáng khác thường.

Tiểu Từ khẽ run lên, muốn rút tay về, lại cảm giác trong bàn tay có vật gì đó.

- “Đây là sét đánh đạn, nếu thoát không được hãy dùng vân khởi cửu thức thối lui, thuốc nổ ném vào trong phòng, ta ở ngoài này tiếp ứng cho ngươi. Ngươi yên tâm.” Ba chữ cuối cùng hắn nhấn mạnh một chút, lực bàn tay lớn hơn vài phần, khiến tay nàng mơ hồ có cảm giác đau nhức.

Tiểu Từ yên lặng rút tay ra, giờ phút này đã nguy hiểm đến tận cùng, ngược lại càng phải trấn định.

Chương 37: Xoa Bóp

 

Gian phòng Kế Diêu từng ở giờ phút này đèn đuốc sáng trưng. Quả nhiên, trước cửa có hai người, ánh đèn chiếu vào nhìn không rõ dung nhan, chỉ là khí thế bức người làm cho người ta vừa trông thấy đã khiếp sợ.

Tiểu Từ hít thật sâu một hơi, đem ấm trà bưng đến, điều chỉnh cổ họng thấp giọng nói: “Đại nhân, trà đến đây.”

Người đứng bên phải cửa đưa tay tiếp nhận ấm trà, thuận thế đánh giá nàng. Tiểu Từ xoay người định đi, đột nhiên người nọ quát một tiếng: “Đưa vào trong đi.”

Tiểu Từ trong lòng căng thẳng, quay người lại, nhận lấy ấm trà đẩy cửa bước vào.

Trong phòng so với mấy ngày trước hoàn toàn bất đồng, bên dưới trải một tấm thảm lông màu trắng mềm mại, kéo dài từ cửa đến trước giường, giống như một đám mây hư ảo, bước lên trên vô thanh vô tức, dường như không nghĩ là sẽ từ trên mây rơi xuống. Nàng mạnh mẽ tự trấn định, thong dong đi lên, giống như đi qua đám mây này, chính là tương lai của nàng và Kế Diêu.

Mộ Dung Hoàn nửa nằm nửa ngồi trên giường lớn, chiếc chăn màu đỏ ở giữa nền trắng đặc biệt bắt mắt. Trong phòng còn có một người, vẫn luôn cùng với Mộ Dung Hoàn như hình với bóng, chính là đệ nhất cao thủ Yến quốc.

Tiểu Từ tiến lên phía trước, đem ấm trà đặt ở trên bàn trước giường Mộ Dung Hoàn, buông tay, nàng ngừng thở rồi lại hô hấp. Mộ Dung Hoàn ở ngay bên cạnh, nàng nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, lại bị một tiếng ho khan kịch liệt của hắn làm cho cả kinh vội buông mi mắt.

Người nọ bước lên phía trước, một tay đặt ở cổ tay Mộ Dung Hoàn, giống như muốn truyền vào một chút nội lực. Tiểu Từ điều chỉnh hơi thở, chậm rãi lui về phía sau.

Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng: “Đứng lại.”

Tâm Tiểu Từ nháy mắt nhảy lên, giống như có vật gì chặn ở cuống họng.

- “Đi gọi đại phu tới đây.”

Tiểu Từ ứng thanh “Vâng”, bước nhanh ra khỏi phòng. Ngoài phòng gió đêm thổi qua, mới cảm thấy phía sau lưng lạnh run, bất quá chỉ dùng một chút công sức, nghiễm nhiên phía sau lưng đã rị ra một tầng mồ hôi.

Nàng bước nhanh đến trước sương phòng của Vân Trường An, hướng về một góc bí mật thấp giọng nói: “Hắn sai ta đi kêu đại phu.”

Thư Thư chần chờ một khắc, kéo nàng vào phòng, sau đó mở cơ quan, vào mật đạo.

Tiểu Từ thở phào nhẹ nhõm, đối diện với ánh mắt lo lắng của Kế Diêu, nàng miễn cưỡng cười cười, ngón tay ngược lại run rẩy, bị Kế Diêu nắm chặt. Nguyên lai trong lòng bàn tay hắn cũng ướt đẫm mồ hôi.

Tiểu Từ không yên nói: “Thư Thư, người nọ nếu thấy đại phu không đến, nhất định sẽ nghi ngờ.”

Thư Thư nói: “Ta không thể lại để ngươi đi vào chỗ nguy hiểm, vừa rồi ngươi vào phòng, ta vô cùng sợ hãi…” Hắn không nói hết câu, lại nói tiếp: “Ta đi gọi đại phu, các ngươi ở chỗ này chờ ta. Nếu một lát nữa ta vẫn chưa về, các ngươi cứ đi trước.”

Nói xong, hắn từ mật đạo đi ra ngoài.

Tiểu Từ cắn môi, yên lặng nắm chặt tay Kế Diêu.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa mật đạo khẽ mở, Thư Thư rốt cuộc trở lại. Ba người đều thở phào nhẹ nhõm, một cỗ đại công cáo thành cùng vui sướng truyền tới từng người. Quá khứ cảm giác không thoải mái đều bị một loại cùng chung kẻ địch cùng chung hoạn nạn xóa tan. Không khí xung quanh bốn người phá lệ hòa hợp, mặc dù không có ngôn ngữ trao đổi, nhưng ánh sáng mờ mờ từ ngọn đuốc chiếu xuống bốn người đều là vẻ mặt hưng phấn, hai bên hiểu thấu lòng nhau.

Tiểu Từ yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đem sét đánh đạn trong tay đưa tới trước mặt Thư Thư, Thư Thư nhận lấy, ngón tay chạm vào tay nàng, Tiểu Từ giật mình, vội rút tay về, đứng ở bên cạnh Kế Diêu.

- “Chúng ta đi thôi.”

Tiểu Chu cầm cây đuốc, ở phía trước soi đường. Kế Diêu cùng Tiểu Từ theo sát. Thư Thư yên lặng đi sau cùng, ánh mắt vẫn đặt ở trên thân thể nàng. Thân ảnh lờ mờ thướt tha, dưới ánh sáng ảm đạm có chút mơ hồ, làm cho người ta tưởng bắt được nhưng không nắm chắc, tuy rằng gần ngay trước mắt, nhưng lại xa cách tận chân trời.

Trở lại thành U Châu đã là nửa đêm. Thư Thư không nghỉ ngơi mà trực tiếp đến phủ thứ sử phục mệnh.

Tiểu Chu duỗi người chuẩn bị đi ngủ. Trước khi đi, đối Kế Diêu nháy mắt nói: “Không cần bịt tay trộm chuông.”

Kế Diêu bay lên một cước đá vào mông Tiểu Chu. Tiểu Chu linh động né qua, cười hì hì nói: “Xem ngươi thành thân ngày đó, ta như thế nào nháo ngươi, hừ hừ.”

Kế Diêu không cam lòng yếu thế, cười nói: “Như thế nào, chẳng lẽ có ngày ngươi không thành thân? Không sợ chết thì cứ đến nháo, xem ta đến lúc đó như thế nào hồi báo, hừ hừ.”

Tiểu Từ mím môi xấu hổ, giờ phút này tinh thần thoải mái, gió đêm nhẹ nhàng, thổi hết tất cả phiền muộn cùng lo lắng ban ngày.

Tiểu Từ xoay người về phòng ngủ của mình, vừa mới đi được mấy bước, đã bị rơi vào vòng tay của Kế Diêu.

Hắn cúi đầu cười, ngụ ý sâu xa nói: “Tiểu Chu nói, không cần bịt tay trộm chuông.”

Tiểu Từ e lệ đẩy hắn, thấp giọng nói: “Ta mệt mỏi.” Nàng thật sự không có khí lực ứng phó với mãnh hổ xuống núi.

Kế Diêu ôm nàng bước vào phòng ngủ. Chân sau vừa nhấc, ngăn tất cả những vì sao và gió đêm ngoài cửa.

Hắn lập tức đặt nàng xuống giường, Tiểu Từ đang muốn kháng cự. Hắn đã ngồi xuống bên cạnh, đem giầy và tất của nàng cởi ra, bàn tay nắm lấy chân nàng xoa nhẹ.

- “Lời nói của Tiểu Chu thực có đạo lý.” Hắn giả vờ nghiêm trang, kỳ thực tâm tư đã muốn theo mắt cá chân nàng hướng về phía trước. Bàn chân nàng nhỏ nhắn, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Da thịt ôn nhuyễn mềm mại, tâm hắn rung động, nhẹ nhàng giơ lên, ở bên môi hôn một chút. Tiểu Từ giật mình, kêu lên một tiếng.

Kế Diêu vội nói: “Nhỏ giọng, nhỏ giọng.”

Tiểu Từ từ trong tay hắn tránh ra, cười nói: “Rất ngứa.”

Kế Diêu buông chân nàng, hai tay chống vào mép giường, nhìn xuống nàng cười hắc hắc: “Ngươi nơi nào không sợ ngứa?” Con ngươi hắn sâu thẳm như đầm nước, bỡn cợt nhìn nàng.

- “Ta nơi nào cũng đều sợ ngứa.” Tiểu Từ đề phòng muốn trốn, quả nhiên, hắn như hổ đói chồm lên. Bàn tay luồn xuống dưới nách nàng, Tiểu Từ vừa cười vừa giãy dụa, liên tục xin tha.

Hắn bình tĩnh hạ giọng: “Kêu một tiếng ca ca.”

- “Ca, ca.” Trong lòng hắn xao động, tay ngừng, hôn một đường từ cổ nàng xuống bên tai, nhỏ giọng thì thầm: “Tiểu nha đầu, ta so với ngươi lớn hơn ba tuổi, ngươi cư nhiên chưa từng kêu một tiếng ca ca. Ngươi nói, thế nào phạt ngươi.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Ring ring